Tác dụng của ngôi kể thứ nhất? – Luật Hoàng Phi
Ngôi kể là vị trí giao tiếp mà người kể sử dụng để kể chuyện. Vậy Ngôi kể thứ nhất là gì? Tác dụng của ngôi kể thứ nhất? Khách hàng quan tâm vui lòng theo dõi bài viết để có thêm thông tin hữu ích.
Ngôi kể thứ nhất là gì?
Ngôi kể thứ nhất là vị trí giao tiếp trong văn học mà người kể chuyện xưng tôi. Khi kể chuyện bằng ngôi thứ nhất câu chuyện sẽ được kể ra với cái nhìn của nhân vật “tôi” và gọi tên các nhân vật xung quanh câu chuyện của mình.
Đặc điểm của ngôi kể thứ nhất
Đặc điểm dễ nhận biết nhất của ngôi kể thứ nhất trong các tác phẩm văn học chính là nhân vật chính xưng “tôi”. Ngôi kể thứ nhất thường được sử dụng trong các tác phẩm hồi ký, tự truyện. Tuy nhiên, các bạn cũng cần phải hiểu rằng nhân vật “tôi” đôi khi không phải là tác giả mà hoàn toàn có thể là một nhân vật hư cấu do tác giả sáng tạo ra. Trong trường hợp này, nhân vật tôi chỉ là một nhân vật trong tự truyện kể về mình hay kể lại những câu chuyện bản thân mắt thấy, tai nghe.
Ưu điểm lớn nhất của ngôi kể thứ nhất là tính chủ quan của tác phẩm. Những tác phẩm văn học được viết bằng ngôi thứ nhất sẽ thể hiện được những cảm xúc, cách nhìn cùng tiếng nói nội tâm của người kể. Những câu chuyện này sẽ mang đậm bản sắc cá nhân cùng cá tính riêng biệt.
Tuy nhiên, những tác phẩm này cũng có nhược điểm rất lớn chính là nó thiếu tính khách quan. Những câu chuyện này thường chỉ có ánh nhìn từ một phía và không có sự so sánh, nhận định khách quan như những tác phẩm được kể từ ngôi thứ ba hay các tác phẩm nghị luận, chính luận. Cũng vì lý do này mà ngôi kể thứ nhất thường chỉ được sử dụng trong các tác phẩm tự truyện, hồi ký.
Ví dụ về ngôi kể thứ nhất
Một số ví dụ về các tác phẩm được viết về ngôi kể thứ nhất: Khi hơi thở hoá tinh không của tác giả Paul Kalanithi, Hồi ký Lý Quang Diệu: Câu chuyện Singapore, Những giấc mơ từ cha tôi của Barrack Obama, I am Malala của Malala Yousafzai…
Tác dụng của Ngôi kể thứ nhất
Làm nhiệm vụ dẫn dắt, kể lại toàn bộ câu chuyện là người kể chuyện xưng “tôi” – được coi là “người phát ngôn tự sự” thứ nhất (người nắm quyền kể toàn bộ câu chuyện, không ngừng can dự vào câu chuyện dưới nhiều hình thức). Các tác phẩm đều bắt đầu và kết thúc bằng lời kể của người phát ngôn này.Hai người phát ngôn tự sự cùng nằm trong một tầng câu chuyện, có sự giao lưu hai chiều, mang tính đối ngẫu. Nếu không có sự dẫn dắt và giao lưu của “tôi”, tính cách không được thể hiện một cách trọn vẹn. Ngược lại, nhờ có quá trình giao lưu với các nhân vật chính mà tính cách của “tôi” với vai trò là nhân vật phụ cũng hiện lên một cách tự nhiên, chân thực. Qua tiếp xúc với các nhân vật, người đọc dễ dàng nhận thấy, cả hai người phát ngôn tự sự trong hai tác phẩm đều là những trí thức thất bại, đang trong tâm trạng cô độc, chán chường, hoang mang, khắc khoải. Tất cả đều ẩn chứa những nét nào đó gần gũi với ý thức, tư tưởng và tình cảm của tác giả
Như vậy, vẫn mang đặc điểm chung của các truyện kể ở ngôi thứ nhất theo điểm nhìn đa tuyến kể theo điểm nhìn của ý thức nhân vật. Ở đây, các trạng thái tinh thần: ý nghĩ, cảm xúc, cảm giác… thường vẫn nổi lên trên chuyện. Người kể không phải chỉ kể chuyện (miêu tả những gì “tôi thấy”) mà còn kể tâm trạng (miêu tả những gì “tôi cảm”, “tôi nghĩ”). Những cái “tôi” ấy không bao giờ đứng yên mà nó “đang tư duy”, “đang cảm thấy”, nó đồng thời đảm nhiệm hai chức năng: nhận thức xã hội và ý thức về bản thân. Do đó, nó luôn luôn sống động và hết sức phức tạp. Kể và suy ngẫm, kể và tự ý thức, kể và độc thoại là những biểu hiện đặc biệt của cách kể chuyện
Nói tới lối kể chuyện theo ngôi thứ nhất, bên cạnh những ưu điểm của nó, người ta thường nói tới mặt hạn chế: dễ đem lại cho người đọc cảm giác đơn điệu, nhàm chán, bởi khi trần thuật, tác phẩm thường dừng lại ở góc nhìn của một nhân vật, tạo nên cái nhìn nhiều chiều hấp dẫn. Có thể nói, với lối tự sự nhiều người kể, đề cao thế giới bên trong nhân vật, vừa mang âm hưởng khách quan khi kể về người khác, vừa gợi lên những ý nghĩ, tâm trạng có tính chất chủ quan của người kể, các tác phẩm nhìn chung mang giọng điệu đa âm với những cặp đặc điểm đối nghịch: sắc lạnh – tình cảm, tỉnh táo nghiêm nhặt – chan chứa trữ tình. Bởi vậy, chúng có khả năng tác động tới cả lý trí và tình cảm người đọc, cùng lúc khơi dậy nơi họ nhiều xúc cảm và suy ngẫm.
Vai trò của ngôi kể thứ nhất trong văn tự sự
Ngôi kể thứ nhất: có hai kĩ năng.
– Nhân vật “tôi”, chính là tác giả (thường gặp trong hồi kí, tự truyện).
– Nhiều khi “tôi” không phải là tác giả mà hoàn toàn do tác giả sáng tạo ra. Khi ấy “tôi” chĩ là một nhân vật trong truyện tự kể về mình, về những điều mình tai nghe, mắt thấy…
– Khi đã sử dụng ngôi thứ nhất, tác giả vẫn có thể thay đổi người kể, nhân vật kể chuyện.
– Ưu điểm: mang đậm tính chủ quan.
– Nhược điểm: thiếu tính khách quan.
Trên đây là một số thông tin chúng tôi chia sẻ về Tác dụng của ngôi kể thứ nhất cùng một số vấn đề khác có liên quan. Khách hàng quan tâm, theo dõi bài viết có vướng mắc khác liên quan vui lòng phản ánh trực tiếp để chúng tôi hỗ trợ được nhanh chóng, tận tình.